Cuốn nhật ký của ngày qua

Bạn biết không, thời sinh viên, khi mà món đồ công nghệ giá trị nhất mà ta sở hữu là một chiếc điện thoại Nokia cục gạch đã qua sử dụng và những quyển sách đọc được bằng cách đi mượn hoặc lân la ở những tiệm sách cũ, thì viết nhật ký với ai đó là một cách để giải toả những điều khó chia sẻ với người khác.

Bây giờ, vừa rời mắt ra khỏi tivi, máy tính, đã kè kè ngay một chiếc điện thoại thông minh với biết bao tính năng, ứng dụng, chương trình giải trí hấp dẫn, thì viết nhật ký là cụm từ mà nhiều người đã không còn nhớ tới. Có một cuốn nhật ký bị bỏ quên, cất giữ trong đó những kỷ niệm của ngày hôm qua, bất chợt một ngày được tìm thấy.

Một ngày đẹp trời, nhân lúc Facebook nhắc lại những kỷ niệm xưa, tôi tình cờ đọc lại một bài đăng cách đây cả chục năm, có gợi nhắc đến cuốn nhật ký năm nào. Chợt nhớ thời tuổi trẻ, mỗi lần có tâm sự, tôi thường tìm đến một góc ít bị làm phiền và trút những suy tư lên trang giấy. Tôi có một cuốn sổ hình chữ nhật khá to, bìa mềm màu nâu đỏ, được dành cho viết nhật ký. Vì tính chất riêng tư, cuốn sổ được tôi cất giữ rất cẩn thận và chưa từng hé lộ với ai.

Tôi hay viết dài, mỗi lần viết là như sóng cuộn trào dâng, có khi ba bốn trang giấy ngập tràn những tâm sự của một cô gái trong lứa tuổi hai mươi đầy chênh vênh và ngổn ngang bao nỗi niềm khó nói. Tình cảm có, ước vọng có, buồn bã có mà vui vẻ cũng có. Tôi đặc biệt không thích dùng mực đen để viết nhật ký bởi một cảm giác u tối khó lý giải. Bút bi mực xanh hoặc tím gợi lên sự nhẹ nhõm, tươi mát là thứ tôi ưa chuộng hơn cả và những màu mực này vẫn được tôi thường xuyên sử dụng trong công việc cho đến tận bây giờ.

Tôi không viết đều đặn hàng ngày mà tùy thời điểm và không bao giờ quên ghi ngày tháng ở dòng cuối cùng. Mỗi khi có dịp đọc lại, những mốc thời gian ấy giúp tôi dễ dàng hình dung lại bối cảnh khi viết. Tôi chắc chắn trong những ngày hè mình đang ngồi trên bậc cầu thang đã ngả sang màu rêu ở ngoài trời, cách trần nhà chỉ độ vài bước chân, cạnh những bông hoa mơ màu tím nhỏ li ti xòe ra giữa đám lá mềm mượt như nhung.

Tôi có lẽ đang viết những dòng đầy hụt hẫng khi người bạn thân thiết nhất bày tỏ tớ thích cậu, trên chiếc giường đơn chật hẹp ngay cạnh cửa ra vào nằm trong kí túc xá. Đôi khi, những mốc thời gian ấy cũng khiến tôi phải bật cười vì chính mình. Ồ, sao mấy năm trước mình lại có thể mất ăn mất ngủ đến đờ đẫn vì người kia thế nhỉ?

Giờ với mình, người đó chỉ đơn thuần là một người bạn không hơn không kém. Chà, mình đã từng rất ghét việc ép tóc hay mặc quần bò sờn rách. Vậy giờ nhìn xem, mình có phải là phiên bản hoàn toàn ngược lại với chính mình ngày xưa hay không?

Thật khó để đoán định trong một năm, hai năm hay mười năm tới, ta sẽ trở thành phiên bản hoàn hảo hơn hay tồi tệ đi. Ai rồi cũng sẽ khác.

Ngay cả thói quen viết của tôi cũng đã thay đổi. Mấy năm nay, tôi ít viết tay hơn. Những công cụ hỗ trợ từ máy tính và điện thoại thông minh, cùng tính chất công việc nghiên cứu có phần khô khan khiến tôi xao nhãng với việc viết. Và hiển nhiên, chữ viết của tôi bây giờ cũng khác xa so với hồi năm hai mươi tuổi, cẩu thả và kém tròn trịa hơn.

Có một dạo tôi bán nhuỵ hoa nghệ tây. Để hướng dẫn cho khách cách sử dụng chi tiết, tôi rất siêng năng viết tay gửi cho khách. Đó có thể là một tấm thiệp xinh xinh với hình thù dễ thương, hay đơn giản chỉ là tờ giấy A6 được tôi viết vào đó những dòng chữ nắn nót và tận tình. Sự chuyên tâm ấy có hiệu quả tức thì, khách hàng có thiện cảm với tôi và tái mua nhiều hơn. Ngay chính bản thân tôi cũng được thăng hoa hơn trong công việc của mình. Thi thoảng mua hàng qua mạng, tôi vẫn nhận được những tấm thiệp gửi kèm túi hàng với lời cảm ơn vì đã tin tưởng lựa chọn. Nhưng những tấm thiệp in hàng loạt thường không lưu lại trong tôi những ấn tượng sâu đậm.

Mới hay thời nay chữ viết tay là một điều xa xỉ lắm, khi mà con người đã bị phụ thuộc quá nhiều vào máy móc, thiết bị phụ trợ. Và dường như sự quay về với nội tâm cũng không còn thường xuyên như xưa.

Nội tâm quả thật là một thứ vô hình, khó nắm bắt. Có lẽ một cách tình cờ, viết nhật ký với tôi khi ấy là cách để quay lại đối diện với chính mình, ôm lấy những buồn vui thay vì bỏ mặc nó trơ trọi với những hỉ nộ ái ố, chán chường, cô đơn và bế tắc. Chính nhờ tương tác với tâm hồn qua cách này và việc viết thường xuyên đã giúp những dòng văn của tôi khi đó khá mượt mà, trơn tru, giàu cảm xúc và ý tưởng, điều mà tôi khó tìm lại ở thời điểm hiện tại.

Đôi lúc đọc lại những dòng viết xưa cũ, tôi thấy như được an ủi phần nào. Phải chăng, giữa những viễn cảnh viển vông về tương lai, thì gặm nhấm những hoài niệm trong quá khứ cũng là một cách để lên dây cót tinh thần rất hiệu quả. Có những người luôn chạy trốn quá khứ hoặc chìm đắm trong ánh hào quang và nỗi đau đã qua mà không có cách nào thoát ra được. Tôi chỉ lấy quá khứ như một tấm gương, để đôi lúc hồi tưởng, để đôi lúc răn đe, để đôi lúc tìm nguồn khích lệ. Quá khứ là một phần không thể bỏ qua trong cuộc sống của bất kỳ ai, nhưng cứ chất chồng mà không vợi bỏ bớt, thì chỉ khiến bản thân mệt mỏi nặng nề hoặc ngộ nhận không lối thoát.

Những gì đã qua thì không thể lấy lại, thói quen này mất sẽ có thói quen khác thế chỗ. Tôi của ngày hôm nay đã bớt những truy tìm về quá khứ, những ước vọng mông lung cho tương lai, để sống thực tế và tốt đẹp hơn ngay trong hiện tại.

Nhưng từ trong sâu thẳm, tôi vẫn dành cho cuốn nhật kí và những năm tháng hướng về nội tâm ấy một sự cảm ơn chân thành. Cuốn nhật ký không phải là một món đồ tôi sở hữu được, mà thực sự là một người bạn tâm giao đồng hành với tôi trên một chặng đường. Dư âm về nó sẽ còn mãi trong tôi.

Nhung Phạm

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Ông Nguyễn Sinh Sắc cùng hai con trai là Khiêm và Côn chuẩn bị vào Huế nhận chức quan do triều đình bổ nhiệm. Cô Thanh được giao ở lại quê nhà để trông coi nhà cửa, ruộng vườn và hương hoả. Ông Sắc xúc động, day dứt vì những thiệt thòi mà đứa con gái của ông phải chịu đựng. Giữa lúc chuẩn bị lên đường, một tin dữ lan truyền khi vua Thành Thái bị thực dân Pháp bắt, kinh thành Huế có biến.

Nhà lưu niệm Bác Hồ ở làng Vạn Phúc; Hà Nội mùa sấu trút lá, ra hoa; Cần ngăn chặn ngay từ đầu hành vi lấn chiếm đất đai;... là những nội dung đáng chú ý trong bản tin hôm nay.

Hà Nội khi đêm về mang một dáng vẻ khác: chậm rãi, lắng đọng, như một bản tình ca không lời. Ở một góc phố nhỏ, có một nơi vẫn ngân nga những giai điệu đã đi cùng năm tháng. Bước qua cánh cửa nhỏ này, Trịnh khách như lạc vào một thế giới khác, nơi thời gian trôi chậm lại, nơi nhạc Trịnh vẽ nên những miền thương nhớ.

Tổng Bí thư Tô Lâm và Phu nhân dự Lễ duyệt binh kỷ niệm 80 năm Ngày Chiến thắng; Hà Nội sẽ gặp mặt, biểu dương người làm báo tiêu biểu; Từ ngày 10/5, giá điện điều chỉnh tăng 4,8%; Ấn Độ đóng cửa 24 sân bay trong bối cảnh căng thẳng với Pakistan;... là những thông tin đáng chú ý trong chương trình Thời sự 19h00 hôm nay.

Đoàn Việt Nam tham gia duyệt binh tại Nga; Quốc hội đề xuất túi nilon là mặt hàng chịu thuế tiêu thụ đặc biệt; Thông điệp hòa bình của tân Giáo hoàng Leo XIV; Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình kêu gọi loại bỏ nguyên nhân gốc rễ của xung đột Ukraine;... là những thông tin đáng chú ý trong chương trình hôm nay.

Giá vàng trong nước giảm mạnh; Minh bạch - yếu tố tiên quyết để xuất khẩu bền vững ở thị trường Mỹ; Bitcoin vượt mốc 100.000 USD sau 3 tháng;... là những thông tin đáng chú ý trong bản tin hôm nay.