Cởi trói cho tâm hồn
Có một thính giả chia sẻ, khi nghe chương trình của Hường, cô ấy đồng cảm vì nhìn thấy mình trong đó. Và cô ấy đã chia sẻ cho Hường câu chuyện của mình.
Tôi 35 tuổi, có chồng và hai con đủ nếp tẻ, có nhà, có xe. Nhìn bề ngoài ai cũng nghĩ tôi có cuộc sống viên mãn, hạnh phúc ở độ tuổi còn khá trẻ. Nhiều lúc bản thân cũng cảm thấy mình chẳng có lý do gì để không hạnh phúc. Vậy nhưng trên thực tế, ba năm trở lại đây tôi rơi vào trạng thái chán chường triền miên không lối thoát.
Tôi làm ở một nơi chuyên nghiệp. Công việc đặc thù, bận bịu, nhiều khi phải làm đêm hôm. Tôi có khả năng học hỏi, làm việc nhanh và trách nhiệm nên được đánh giá tốt trong công việc. Tuy nhiên mặt bằng lương của công ty không cao, lương tôi cũng thuộc dạng trung bình, đây là một điểm khiến tôi nhiều lần muốn đổi việc dù rất mong gắn bó với công ty. Điều quan trọng hơn làm tôi luôn trăn trở là cảm giác không có một sự nghiệp thật sự. Đã mấy năm rồi mà tôi vẫn là nhân viên bình thường. Giờ đây tôi vẫn không biết mình thực sự muốn gì.

Chuyện làm tôi chán nản nhất có lẽ là việc gia đình. Chúng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, ra trường lấy nhau và cùng xây dựng mọi thứ từ hai bàn tay trắng. Chồng tôi hiền lành, chăm chỉ, yêu vợ thương con, chia sẻ mọi việc nhà và chăm sóc con cái với tôi. Anh cũng không có tật xấu gì, chỉ năm vài ba lần nhậu cùng anh em bạn bè. Có lẽ chuyện chỉ là lối suy nghĩ quá khác nhau. Tôi là người khá tỉ mỉ, kỹ tính, nhạy cảm, còn anh lại vô tâm vô tư. Những khi có mâu thuẫn, tôi luôn trò chuyện thẳng thắn để anh hiểu, anh thì luôn cho rằng tôi đã làm lớn những chuyện nhỏ nhặt. Lâu dần, chuyện cứ dồn nén và thành hố sâu ngăn cách. Có thời gian tôi chỉ muốn thoát ra khỏi cuộc hôn nhân và nghĩ tới chuyện ly hôn. Tuy nhiên, cả hai đều không muốn xa cách các con, chúng tôi có thể không phải là vợ chồng tốt của nhau nhưng vẫn là những ông bố bà mẹ tốt nhất của con. Cuối cùng cả hai thống nhất sẽ không ly hôn.
Tôi cũng muốn cố gắng để xây đắp lại tình cảm nhưng thật khó. Cho tới giờ, chúng tôi vẫn sống chung trong hòa bình và tôn trọng, nhưng có lẽ giống như hai người bạn. Mỗi ngày thức dậy tôi đều cảm thấy buồn chán, nhiều khi không muốn bước ra khỏi giường, thấy mình sống không có mục tiêu và động lực gì nữa. Tôi không biết làm thế nào để thoát ra khỏi tình trạng hiện tại.
Hường thấy rằng không chỉ riêng bạn mà không ít người phải chịu đựng những xiềng xích vô hình của tâm hồn. Mong muốn một cuộc sống đủ đầy hạnh phúc là một mong muốn chính đáng của bất kỳ ai. Cũng có lẽ vì thế mà chúng ta mong mỏi, theo đuổi sự hoàn hảo trong cuộc sống. Nhưng Hường thấy rằng, khuyết thiếu cũng có vẻ đẹp riêng của nó. Người xưa từng nói: Cảnh giới đẹp nhất là “hoa chưa nở hết, trăng chưa tròn đầy”. Vì vậy, chủ động thoát khỏi trạng thái bi quan, thoát khỏi tâm lý buồn phiền, chán nản là điều bạn cần làm. Dũng cảm đối mặt với cuộc sống, đừng để mình trở thành nạn nhân của sự thất bại.

Cuộc đời như một cuốn sách. Mỗi người đều có những hạnh phúc và đau khổ riêng. Chỉ có bạn mới biết rõ nhất sự nóng lạnh và cảm nhận vị đắng cay, mặn ngọt trong cuốn sách của cuộc đời mình. Khi chúng ta hạnh phúc, chúng ta mong rằng khoảng thời gian này sẽ kéo dài mãi mãi. Nhưng nỗi đau, sự thất bại sẽ đến với chúng ta một lúc nào đó mà chúng ta không thể biết trước, cũng không thể ngăn cản được. Điều quan trọng là chúng ta không những phải có khả năng chịu đựng thất bại, đau khổ mà còn phải học cách xóa đi những vết thương mà nó mang lại, cởi bỏ xiềng xích mà nó đeo bám trong lòng chúng ta càng sớm càng tốt. Chỉ có như vậy, cuộc sống mới có thể tươi đẹp, đáng sống.
Thời gian trôi đi mà cuộc sống thì ngắn ngủi. Xã hội luôn cạnh tranh khốc liệt. Nhịp sống thì căng thẳng và mối quan hệ giữa các cá nhân rất phức tạp. Nếu chúng ta không tự tháo gỡ những xiềng xích vô hình trong tâm hồn mình, thì một ngày nào đó, nó sẽ kéo chúng ta xuống tận cùng đau khổ. Không ít người, trong lúc khổ đau, muốn từ bỏ cuộc sống. Nhưng sinh mệnh rất quý giá, đừng vì những phút giây buồn chán, tuyệt vọng mà từ bỏ sinh mệnh. Khổ đau rồi sẽ qua đi. Nhìn núi để tĩnh tâm và nhìn biển để tâm hồn rộng mở, đối xử tốt với chính mình, trân trọng những gì mình đang có, rồi một ngày, sự bình an sẽ tìm về./.


Con người ta ai lớn lên rồi cũng có cho riêng mình một miền ký ức tươi xanh. Đôi khi vì những bộn bề của cuộc sống hiện tại mà nó bị lãng quên, vùi lấp, đã tưởng nó mất đi. Nhưng không, nó vẫn ở đó. Và trong một trưa đầy nắng, miền ký ức tươi xanh của một người được tắm mát trong tiếng gà cục tác…
Cuộc sống cần có sự kết nối. Con người sống lại càng cần sự kết nối hơn bao giờ hết. Nhưng nhịp sống hiện đại, đặc biệt là sự xuất hiện của thế giới công nghệ, đôi khi lại khiến người ta quên đi sự kết nối, gắn kết với những người xung quanh, lãnh cảm với những gì tồn tại quanh mình. Bởi vậy, mỗi người nên chăng ngắt kết nối với những điều không thực sự cần thiết để kết nối với những điều thực sự thiết thực quanh mình?
Tới bây giờ, có người vẫn chưa thể lý giải nổi tại sao hai thứ không có “họ hàng” gì liên quan lại luôn đi kèm với nhau: Thuốc lào – Chè Thái. Dọc theo đường quốc lộ 1A ở xứ Thanh, rất dễ bắt gặp các quán có biển tên chỉ viết đúng bốn chữ này ở ven đường. Thuốc lào thì không viết rõ địa danh ở đâu, chứ chè thì nhất định phải là chè Thái bởi ý niệm: chè ở Thái Nguyên thì mới ngon nhất.
Les Brown, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn nước Mỹ vì những thông điệp đầy sức sống, kêu gọi con người vượt qua mọi khó khăn để vươn lên và khẳng định chính mình, đã từng nói: “Quá nhiều người trong chúng ta không sống với giấc mơ của mình vì chúng ta sống với nỗi sợ hãi”.
Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.
Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.
0