Có thanh xuân nào không vương tiếc nuối?

Thanh xuân đẹp đẽ, mong manh và ngắn ngủi. Có thanh xuân nào không vương tiếc nuối? Một ngày nhạt nắng, những niềm khắc khoải ấy lại bị xới lên, biết bao buồn vui sướng khổ đều đã trở thành một tiếng thở dài thả trôi vào không trung, chỉ còn tiếc nuối là cứ nấn ná nằm lại mãi.

Chiều nay, Hường mời bạn nghe những lời tự sự của Thùy Linh.

Có thanh xuân nào không vương tiếc nuối? Tiếc nuối không có dáng hình cũng chẳng có thực thể. Nó bảng lảng tựa khói sương mà sức nặng thì đủ để in hằn trong tâm tưởng. Cuộn phim thanh xuân nhiều màu sắc, ta phải tua thật chậm, thật kỹ, mới có thể nhận ra hơi thở của sự dở dang đầy tiếc nuối ấy. Mối tình đơn phương chưa bao giờ nói ra là tiếc nuối, người bạn từng thân nay bỗng hóa người lạ là tiếc nuối, khát vọng cháy bỏng giờ chỉ còn là sự xót xa.

Tôi nhớ mãi buổi ban trưa hôm ấy, từ cửa sổ phòng học nhìn xuống có thể thấy thấp thoáng bóng thiếu niên áo trắng qua rậm rạp lá cành của một tán phượng già. Gió cuốn lên âm thanh những bước chân chạy vội, tiếng bóng da nện xuống sân trường và giọng cười khỏe khoắn dội thẳng vào lòng. Tôi len lén nhoài người qua khung cửa, cảm nhận cái nắng trưa oi ả, lòng lại thầm ước được hóa thân thành nắng, băng qua trời xanh mây trắng chỉ để đáp nhẹ lên vai cậu. Người con trai ấy tựa như nét chữ còn thơm mùi mực, vô tư in dấu trên cuốn lưu bút thanh xuân đời tôi. Cậu chói chang hơn cả nắng gắt mùa hạ, lại dịu dàng tựa gió ấm ngày xuân. Cậu khiến cho tôi ở cái tuổi như nụ hoa chớm nở, chợt thấy mình trong hình hài đóa hướng dương, mãi dõi mắt trông theo một bóng lưng xa vời. Để rồi tình cảm đơn phương hóa tiếc nuối...

Lại bồi hồi nhớ một chiều chớm đông, gió se se lạnh, những cái ôm rất ấm nồng. Tôi và bạn trao nhau lời chúc phúc chân thành nhất, vô tư mơ về một dịp trùng phùng không xa. Nhanh lắm. Khi đông qua nhường chỗ cho xuân tới, hai chúng tôi mỗi người một phương trời. Những đứa trẻ mới lớn như chim non vừa đủ lông đủ cánh, vĩnh viễn chỉ biết nhìn về bầu trời cao vời vợi đầy mời gọi phía trước. Chúng tôi tung bay về miền mơ ước, vẫn tham lam tin tưởng một cách ngây ngô, rằng thời gian sẽ chỉ như thứ gia vị đậm đà, ngày dồn tháng nén rồi sẽ khiến cho vò rượu tình bạn càng ủ càng nồng say. Chúng tôi ngây thơ quá, còn thời gian thì mới phũ phàng làm sao. Nó có thể chữa lành mọi vết thương, và cũng có thể phôi phai những mối liên kết tưởng như vô cùng khăng khít. Tình bạn trong veo tuổi mới lớn mong manh tựa bong bóng xà phòng. Tôi chỉ biết nhìn nó tuột qua kẽ tay rồi vỡ vụn trong muôn vàn tiếc nuối. Thế giới rộng lớn đến thế, đường đời dằng dặc đến vậy, sao ngăn được những khách qua đường đến rồi lại đi?

Có ai đã ví thanh xuân với chuyến tàu đẹp đẽ chở những mộng mơ phấn hồng băng qua bềnh bồng mây trắng. Ta lần đầu mơ và cứ ngỡ sẽ chỉ có lúc ấy để mơ, vậy là dồn hết dũng khí lẫn nhiệt tình, gạt phăng mọi toan tính vụ lợi, cố gắng đến tận cùng để thỏa sức mà đuổi theo một lý tưởng. Nhưng có mấy ai là may mắn được chạm tay tới ước mơ? Những giấc mơ ẩn chứa quá nhiều biến số, hoài bão tuổi trẻ càng là đóa hoa sớm nở chóng tàn. Rất nhiều mơ ước thời thanh xuân chẳng thể trở thành sự thật.

Tôi đang ở đây giữa quá nhiều chênh vênh, cố ép mình biết đủ mà trái tim cứ khắc khoải mãi khoảng thời gian đã cũ. Những năm tháng thanh xuân, tôi chìm đắm trong niềm vui nhỏ vụn, quên mất việc phải vun đắp bản thân. Tôi thà để lại dấu chân trên những cung đường rực rỡ phong đỏ, chứ chẳng lo chạy đuổi theo đam mê. Những phù phiếm bên đường dường như hấp dẫn hơn ước mơ xa xôi nhiều lắm chăng? Tôi cứ thế tận hứng rong chơi, ngỡ rằng thanh xuân mình đã là bức ghép hình hoàn chỉnh, mình đóng khung cất đi và chẳng còn gì để lưu luyến. Vậy mà vẫn có những đêm khuya thanh vắng, tôi nghe trong tĩnh lặng tiếng lòng mình thở than, nếu khi ấy lựa chọn khác đi, tôi của hiện tại sẽ như thế nào? Nếu ngày đó quyết không lùi bước, đường phía trước sẽ dẫn lối về đâu? Nếu quyết tâm không từ bỏ đam mê, tôi bây giờ có hạnh phúc hơn không? Nếu… Khi lòng tạm lắng lại, tiếc nuối mới như thủy triều trào dâng, nhấn chìm tâm trí trong những tiếng rầm rì rấm rứt “giá mà, giá như…”

Người ta nói thanh xuân là cơn mưa rào chỉ đến một lần trong đời, là chuyến tàu mộng mơ chạy qua những quang cảnh đẹp nhất, là sai lầm, vấp ngã mà dẫu có đớn đau ta cũng không bao giờ hối hận. Nhưng tôi băn khoăn tự hỏi liệu điều đó có phải là sự thật?  Vài câu chuyện dở dang, dăm ước mơ lỡ làng, và thế là thời gian cuốn thanh xuân trôi về miền xa mãi. Tôi tìm thấy ở lại một hạt mầm mang tên tiếc nuối, vươn thành dây leo ký sinh trên những mảnh ký ức xưa. Chúng bện thành một tấm lưới lớn, trói trái tim vào nỗi âu sầu triền miên, để rồi tiếc nuối từ đó cứ âm ỉ gặm nhấm linh hồn mình. Nó khiến thanh xuân rực rỡ như phủ một lớp bụi mờ, rồi tô lên hiện tại những mảng tối bi quan. Tôi thấy mình đắm đuối dõi mắt về sau, đường trước mặt mà chân đã muốn chùn. Tôi không thỏa mãn với những gì đang có, không cả hạnh phúc lẫn biết ơn. Tôi chỉ thấy trách hờn tiếc nuối, thầm muốn gạt bỏ lại bất lực, thời gian đã chảy trôi, tiếc nuối từ lâu đã bén rễ đâm chồi… Có mấy ai khi tóc đen hóa đầu bạc, chuyện xưa thành dĩ vãng, ngẩn ngơ nhìn lại thanh xuân và thấy lòng nhẹ nhàng không nuối tiếc?

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Những chuyến đi ngắn ngày, rời bỏ Sài Gòn náo nhiệt, tìm kiếm những vùng đất đẹp đẽ và quyến rũ lạ kỳ, luôn khiến một người hào hứng hơn bất cứ khi nào dù đã đi rất nhiều lần, đến mức gần như thuộc lòng các cung đường, nhưng cao nguyên này với cô vẫn là một điểm đến tuyệt vời.

Qua lễ chung thất, di ảnh của ông được rước lên ban thờ trên tầng thượng để nhận hương hỏa cùng các cụ. Tính ông ham vui, thích náo nhiệt. Bà sợ ông trên ấy buồn chán nên ngày nào cũng gắng lết đôi chân nhức mỏi lên bầu bạn chốc lát, đôi khi vừa dọn dẹp linh tinh vừa lầm bầm như độc thoại, lắm lúc lại chỉ thẫn thờ ngồi dõi mắt nhìn xa xăm.

Có người ngồi bên hiên nhà, tay cầm ly cà phê đen sóng sánh, nhìn mưa rơi lách tách ngoài sân. Hương cà phê thoảng lên, đắng mà thơm nồng nàn, như chính những ngày cô đã đi qua trong đời.

Tháng Tư, có người thường giữ thói quen đi dạo quanh những góc phố còn bảng lảng hơi sương của Thủ đô, tìm mua một bó hoa loa kèn trắng muốt. Thi thoảng, cô bán hoa có nụ cười tỏa nắng như sắc trời Hà Nội, hỏi anh: Là đàn ông mà anh yêu thích hoa loa kèn không kém gì các bà, các cô nhỉ? Anh khẽ mỉm cười, lặng lẽ ngắm nhìn mấy bông hoa trắng muốt bừng nở dưới ánh nắng óng ánh, thấy lòng mình dịu dàng trong phút chốc.

Tháng Ba khép lại bằng những ngày nồm ẩm, lạnh se sắt xen lẫn những cơn mưa phùn lê thê. Miền Bắc giao mùa như một cô gái đỏng đảnh, lúc nắng ấm dịu dàng, lúc lại trở mình hờn dỗi, để lại trong không gian hơi ẩm bức bối, khiến lòng người cũng chùng xuống theo những giọt mưa.

Thỉnh thoảng lúc rảnh rỗi, có người thường xem lại quyển sổ chép thơ mà cô đã viết tay một thời, hoặc mở máy laptop, mở điện thoại, nghe lại những bài nhạc yêu thích. Cô thích nhất là lắng nghe âm thanh quen thuộc từ những tình khúc bất hủ của Trịnh Công Sơn. Những lúc như vậy, cô lại tự hỏi mình: Ta là ai trong cuộc đời này?