Cánh cửa chưa bước vào
Tôi đi lang thang trong phố vô tình thấy một ban công rất đẹp, khiến tôi phải dừng lại nhìn kỹ hơn. Nơi ban công đã nhám màu bám bụi, những khóm cây lòe xòe chờm cả ra ngoài. Nhiều gia đình trong phố, những chục năm vẫn loanh quanh làm ăn, sinh sống trong những căn nhà nhỏ. Tôi thích được làm người khách nhìn ngắm những gì mình tưởng quen mắt, nhàm cũ trên các con phố. Có lần đi qua phố Cầu Gỗ, tôi thấy đằng sau mặt tiền hẹp của một ngôi nhà là ngõ ngắn dẫn vào một căn phòng khá rộng dành cho một người ở, nhưng là chật để thực hiện bao nhiêu công việc, dự định.

Tôi thích đi lang thang, ghé qua quán café cổ vật trên phố Quán Thánh. Đến đây bạn sẽ được chủ quán, một giảng viên trường sư phạm đã nghỉ hưu kể cho nghe những câu chuyện về cổ ngoạn. Ông là con một họa sĩ thuộc thế hệ họa sĩ Cao đẳng Mỹ thuật Đông Dương. Tình yêu cổ vật từ cha truyền sang ông, nên cả cuộc đời ông tìm kiếm, thưởng lãm, nâng giữ các món đồ lưu lạc theo thời gian còn ấm tình người xưa tạo tác. Phía tầng gác cũ sau quán café, đi qua một cái sân nhỏ, theo các nhịp cầu thang gỗ lên tầng hai, trên tường treo tranh của những danh họa. Những căn phòng nhỏ được bày biện các bát miệng loe dáng hoa sen đời Lý, lư hương đời Lê, Mạc, đời Nguyễn… Nơi quán nhỏ có ông chủ quán với mái tóc bạc có chút điệu đà phong lưu phố cũ, ngày ngày tiếp khách tới uống cà phê, hàn huyên về cổ vật.
Sau những cánh của của mỗi ngôi nhà nơi phố cổ, trong những khoảng không gian nho nhỏ, bao nhiêu nhịp đập mà ta chưa biết. Nếu được duyên mà nhìn ngắm, trò chuyện, thì sẽ có cơ may nhận thêm những hình nét, tâm tư, thân phận, làm cho sinh động thêm những cảm nghĩ của bạn về cuộc đời. Thế nên bao nhiêu cánh cửa cũ đẹp chạm hoa với các viền hạt, viền hoa dây nửa khép nửa mở, loáng thoáng những viên đá hoa to sứt lỗ chỗ thời gian; một ngõ bé hút sâu với vệt lõm sâu trên lưng tường dài tít vào trong do tay lái xe máy, ghi đông xe đạp quệt vào suốt nhiều năm, thấp thoáng một cái sân chung ở cuối “hầm tối”… Qua những chỗ ấy, tôi đã tò mò, đắn đo, đã ngẫm ngợi và thầm muốn bước đến bao nhiêu lần./.


Con người ta ai lớn lên rồi cũng có cho riêng mình một miền ký ức tươi xanh. Đôi khi vì những bộn bề của cuộc sống hiện tại mà nó bị lãng quên, vùi lấp, đã tưởng nó mất đi. Nhưng không, nó vẫn ở đó. Và trong một trưa đầy nắng, miền ký ức tươi xanh của một người được tắm mát trong tiếng gà cục tác…
Cuộc sống cần có sự kết nối. Con người sống lại càng cần sự kết nối hơn bao giờ hết. Nhưng nhịp sống hiện đại, đặc biệt là sự xuất hiện của thế giới công nghệ, đôi khi lại khiến người ta quên đi sự kết nối, gắn kết với những người xung quanh, lãnh cảm với những gì tồn tại quanh mình. Bởi vậy, mỗi người nên chăng ngắt kết nối với những điều không thực sự cần thiết để kết nối với những điều thực sự thiết thực quanh mình?
Tới bây giờ, có người vẫn chưa thể lý giải nổi tại sao hai thứ không có “họ hàng” gì liên quan lại luôn đi kèm với nhau: Thuốc lào – Chè Thái. Dọc theo đường quốc lộ 1A ở xứ Thanh, rất dễ bắt gặp các quán có biển tên chỉ viết đúng bốn chữ này ở ven đường. Thuốc lào thì không viết rõ địa danh ở đâu, chứ chè thì nhất định phải là chè Thái bởi ý niệm: chè ở Thái Nguyên thì mới ngon nhất.
Les Brown, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn nước Mỹ vì những thông điệp đầy sức sống, kêu gọi con người vượt qua mọi khó khăn để vươn lên và khẳng định chính mình, đã từng nói: “Quá nhiều người trong chúng ta không sống với giấc mơ của mình vì chúng ta sống với nỗi sợ hãi”.
Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.
Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.
0