Bước qua nỗi đau, để yêu thương nhiều hơn

Mỗi vết thương đều có lý do để xuất hiện, như một phần tất yếu giúp ta trưởng thành và biết yêu thương nhiều hơn.

Đôi khi trong những khoảng lặng của cuộc đời, ta bất chợt nhận ra mình đã từng đi qua biết bao nỗi đau mà không kịp gọi tên. Có những tổn thương tưởng chừng đã ngủ yên, nhưng chỉ một buổi chiều lặng gió, một bản nhạc cũ, hay một ký ức thoáng qua… lại khiến tim nhói lên.

Nhưng bạn biết không, chính những vết thương ấy lại dạy ta biết yêu thương hơn, biết cảm thông và trân trọng từng phút giây bình yên hiện tại.

Có lẽ ai trong đời cũng từng đi qua những vết thương: sâu hay nông, lớn hay nhỏ đều để lại những dấu vết khó quên. Tôi cũng vậy. Đã từng có những ngày lòng mình như rạn nứt, chỉ cần một cơn gió nhẹ thôi cũng khiến nước mắt rơi. Có những nỗi đau chẳng cần ai gây ra, chỉ từ chính sự kỳ vọng, tin tưởng và yêu thương quá nhiều.

Tôi đã từng nghĩ, thời gian sẽ khiến mình quên đi. Nhưng không, thời gian không làm nỗi đau biến mất, mà chỉ giúp ta học cách sống cùng nó, rồi nhẹ nhàng bước tiếp. Có lúc tôi sợ phải đối diện với ký ức, sợ phải nhớ lại những ngày mình từng gục ngã. Nhưng rồi, tôi nhận ra, chỉ khi đủ dũng cảm nhìn thẳng vào vết thương, ta mới thật sự hiểu mình đã mạnh mẽ thế nào để có thể đứng dậy sau tất cả.

Tôi nhớ có lần, một người bạn kể về người chị của cô ấy - một người phụ nữ từng mất đi người chồng mà chị yêu thương nhất. Ngày đưa tiễn anh, chị lặng im, không khóc, không nói gì, chỉ nắm chặt tấm ảnh trong tay. Thời gian sau đó, chị sống khép mình lại, một mình ôm nỗi đau, tiều tụy, buồn thương. Chị không tham gia bất kỳ cuộc gặp gỡ nào cùng bạn bè. Những lần họp lớp, những lần bạn bè tụ tập đều không còn thấy bóng dáng chị. Bạn bè thân quen mỗi lần nhắc đến chị, ai cũng xót xa; ai cũng nghĩ chị khó lòng có thể vượt qua được cú sốc quá lớn ấy. Nhưng mấy năm sau, chị đã mở một quán cà phê nhỏ nơi góc phố, mỗi sáng lại pha một ly đậm mùi hương mà anh từng thích. Chị bảo, không phải để níu giữ, mà là để nhắc mình rằng: tình yêu, dù dừng lại ở một khoảnh khắc nào đó, vẫn có thể sống tiếp theo một cách khác: dịu dàng và bình yên hơn. Tôi nghe mà lặng người. Có lẽ, đó chính là cách người ta bước qua nỗi đau, không phải quên đi, mà là học cách yêu thương lại, bằng một trái tim đã biết bao dung.

Có người nói: “Nỗi đau làm con người ta chai sạn”. Tôi không nghĩ vậy. Nỗi đau, nếu ta biết đón nhận, lại là thứ làm tâm hồn trở nên sâu sắc hơn, bởi chính khi trải qua tổn thương, ta mới hiểu giá trị của hạnh phúc giản đơn. Chính khi từng bị tổn thương, ta mới biết trân trọng một cái nắm tay, một cái ôm, hay chỉ là một ánh nhìn ấm áp.

Tôi nhớ mình của ngày xưa hay giấu cảm xúc, sợ bị tổn thương, sợ người khác thấy mình yếu đuối. Nhưng sau những đổ vỡ, tôi lại học được cách mỉm cười. Hóa ra, không phải vì tôi mạnh mẽ hơn, mà vì tôi hiểu: nước mắt không làm quá khứ đổi khác, chỉ có lòng bao dung mới khiến hiện tại dịu lại.

Giờ đây, khi nhìn lại, tôi không còn thấy nỗi đau là điều đáng sợ. Nó như một người bạn cũ, từng khiến tôi gục ngã, nhưng cũng là người đã dạy tôi biết đứng dậy. Nhờ có nó, tôi biết cách yêu thương bản thân hơn, biết cảm thông với người khác hơn và biết rằng mỗi người đều có câu chuyện của riêng mình.

Bước qua nỗi đau không phải để quên, mà để hiểu: hiểu rằng cuộc đời là những lần mất và còn, gặp gỡ và chia xa. Mỗi vết thương đều có lý do để xuất hiện, như một phần tất yếu giúp ta trưởng thành và biết yêu thương nhiều hơn.

Và khi ta đủ bình tâm để mỉm cười với quá khứ, nỗi đau cũng hóa thành điều dịu dàng. Bởi ở nơi cuối cùng của hành trình ấy, ta không còn thấy mình là người mất mát, mà là người đang học cách yêu thương sâu sắc hơn và nhân hậu hơn.

Diệu Đan

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết

  • Quan tâm nhiều nhất
  • Mới nhất

15 trả lời

15 trả lời