Bình thản mà yêu

Ai rồi cũng yêu khi ta bắt đầu có những rung động đầu đời. Có tình yêu làm bạn thăng hoa trong cuộc sống. Có tình yêu chỉ mang lại cho bạn đau khổ, thân bại danh liệt. Nhưng dù thế nào, thì ta vẫn luôn trân trọng khoảnh khắc đã từng yêu.

Có những cuộc tình mà ta nghĩ rằng, cả kiếp này mình sẽ gắn bó. Nhưng rồi vì một lí do nào đó mà hai kẻ yêu nhau đã xa nhau. Dù có vô tình gặp nhau ngoài đường, chỉ thấy cảm xúc ráo hoảnh, dửng dưng khi vô tình chạm mặt. Có người gặp gỡ như sự tình cờ, giống như một người khách trú nhờ dưới hiên khi xuất hiện cơn mưa bóng mây. Rồi họ lại vội vã đi ngay trên hành trình xa mù của họ, khiến lòng ta khắc khoải nhớ mong, trái tim muốn vỡ òa thổn thức. Đợi một cơn mưa bóng mây và đợi người khách ngày hôm qua lại đến trú dưới hiên nhà.

Nhưng rồi vì một lí do nào đó mà hai kẻ yêu nhau đã xa nhau. Ảnh minh hoạ: VOV.

Tôi và anh vốn dĩ gặp nhau tình cờ thoáng qua trong cuộc đời như những cơn mưa bóng mây. Nhưng có lẽ hai từ định mệnh đã gắn kết cuộc đời của hai chúng tôi. Người đàn ông hơn tôi gần ba mươi tuổi, đã từng có chán chê những khổ đau cuộc đời. Tất cả những điều đó tôi đã đọc được từ sâu trong đôi mắt màu nâu, sau nụ cười anh, ẩn trong bờ vai đầy nhẫn nhịn. Tôi cũng đã từng đi qua một cuộc tình giông bão và tôi lặng yên như những cung đường của ánh trăng. Lạc vào trong anh bằng những đam mê huyền bí rất đàn bà. Tôi cảm ơn anh, người đàn ông đã cho tôi những khoảnh khắc tuyệt vời trong tình yêu. Tình yêu của anh làm tôi chín chắn và trưởng thành từng ngày tháng.

Sống cùng anh, tôi đã học cách yêu thương người khác một cách lặng lẽ và bình yên. Như ánh trăng già rồi lại ánh trăng non. Một đời trăng tỏa bóng bên những hàng cây dịu dàng đằm thắm mà không cần gì, cứ thế và cứ thế. Tôi đã biết làm thế nào để trở thành một người phụ nữ của gia đình, biết cầm nắm kinh tế, chăm lo cho con cái, mà không phụ thuộc vào ai. Tôi không còn là bánh bèo nũng nịu, yếu đuối. Vì tôi biết trách nhiệm của mình là phải sống phần đời không có anh bên cạnh con. Anh không thể đồng hành mãi đến lúc con trưởng thành.

Tôi gặp anh lần đầu tiên, như cơn mưa rào giữa hè bỏng rát trong một chuyến thực tế điền giã của nhà văn. Anh tìm đến địa phương tôi để lấy tư liệu viết tiểu thuyết. Định mệnh đã gắn kết cuộc đời tôi và anh. Tôi và anh đồng hành cùng những nỗi buồn, những thăng hoa trong nghiệp viết. Tôi quyết định sẽ viết và cũng biết rằng tài năng của mình có hạn, nhưng muốn chia sẻ cùng anh.

Có người hỏi trong cuộc chơi này tôi được gì? Tôi trả lời rằng: Tôi được làm một người đàn bà biết yêu và biết hy sinh, biết bỏ đi những tính xấu trước đây của bản thân. Niềm tin vào cuộc sống, vào ngày mai hiện lên trong tôi.

Định mệnh đã gắn kết cuộc đời tôi và anh. Ảnh minh hoạ: VTV.

Tôi lo cho anh từng viên thuốc, tôi tự thay từng chiếc cúc áo bị bung cho anh. Đêm nghe được tiếng anh thở dài, khi nghe ở đâu đó sự trách móc giận hờn của cuộc đời. Khi ấy tim tôi cũng nghẹn ngào vì quá đỗi thương anh.

Cảm ơn những ly cà phê anh pha cho tôi vào mỗi sáng, Cảm ơn bàn tay anh đã lặng lẽ buông màn cho hai mẹ con mỗi đêm, cảm ơn những ngày tôi đau ốm, anh đã giặt đồ nấu cơm dù có hơi vụng về. Anh viết bằng tình yêu con chữ, anh khắc khoải từng nhân vật, từng số phận cuộc đời. Anh thể hiện tình yêu với chúng tôi bằng việc làm thực tế. Nhà văn nghèo, nhưng với tôi như vậy là quá hạnh phúc rồi.

Đừng đem những mệnh lệnh đóng khung sẵn áp đặt lên cuộc đời anh, lúc nào cũng thế, một ngày của anh, tâm hồn và cảm xúc của anh. Tình yêu không phải trò chơi, đó là một hành trình có khởi đầu và kết thúc, có cao trào và thoái trào. Nếu chúng ta biết đâu là đúng và đủ thì chúng ta hạnh phúc.

Tình yêu không phải trò chơi, đó là một hành trình có khởi đầu và kết thúc, có cao trào và thoái trào.
Ảnh minh hoạ: Sức khoẻ & Đời sống.

Có người ghen tị, rằng tại sao tôi lại bình thản đón nhận tình yêu một cách điềm nhiên? Điếc không sợ súng hay vì một lí do nào sâu xa hơn? Tình yêu là thứ con người ta không thể nào biết trước được khi nào nó đến và tồn tại đến bao giờ? Nên khi nào đến thì cứ bình yên mà đón nhận và sống hết lòng khi yêu. Đến khi nào đó hết duyên thì bình thản chấp nhận. Cứ vậy thôi mà ta sống hết cuộc đời này. Nếu có kiếp sau, không thẹn lòng kiếp này ta đã cho nhau tất cả.

Một ngày của anh và tôi bắt đầu bằng một nụ cười và những cung bậc cảm xúc. Đi trong đời nhau đã 8 năm yêu và nhớ. Có những hờn ghen lúc trống vắng nhưng rồi ta vẫn cần nhau. Xin mượn lời bài hát nào đó mà tôi đã từng nghe: "Một mai xa nhau xin nhớ cho nhau nụ cười/ Xin tạ lòng người tình ta hư không thế thôi".

Vậy nhé anh, người đàn ông không phải là đầu tiên nhưng chắc là người đàn ông bên tôi đến cuối đời. Chúng ta sẽ nhớ về nhau bằng những tiếng cười.

Bài viết hay? Hãy đánh giá bài viết
user image
user image
User
Ý KIẾN

Con người ta ai lớn lên rồi cũng có cho riêng mình một miền ký ức tươi xanh. Đôi khi vì những bộn bề của cuộc sống hiện tại mà nó bị lãng quên, vùi lấp, đã tưởng nó mất đi. Nhưng không, nó vẫn ở đó. Và trong một trưa đầy nắng, miền ký ức tươi xanh của một người được tắm mát trong tiếng gà cục tác…

Cuộc sống cần có sự kết nối. Con người sống lại càng cần sự kết nối hơn bao giờ hết. Nhưng nhịp sống hiện đại, đặc biệt là sự xuất hiện của thế giới công nghệ, đôi khi lại khiến người ta quên đi sự kết nối, gắn kết với những người xung quanh, lãnh cảm với những gì tồn tại quanh mình. Bởi vậy, mỗi người nên chăng ngắt kết nối với những điều không thực sự cần thiết để kết nối với những điều thực sự thiết thực quanh mình?

Tới bây giờ, có người vẫn chưa thể lý giải nổi tại sao hai thứ không có “họ hàng” gì liên quan lại luôn đi kèm với nhau: Thuốc lào – Chè Thái. Dọc theo đường quốc lộ 1A ở xứ Thanh, rất dễ bắt gặp các quán có biển tên chỉ viết đúng bốn chữ này ở ven đường. Thuốc lào thì không viết rõ địa danh ở đâu, chứ chè thì nhất định phải là chè Thái bởi ý niệm: chè ở Thái Nguyên thì mới ngon nhất.

Les Brown, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn nước Mỹ vì những thông điệp đầy sức sống, kêu gọi con người vượt qua mọi khó khăn để vươn lên và khẳng định chính mình, đã từng nói: “Quá nhiều người trong chúng ta không sống với giấc mơ của mình vì chúng ta sống với nỗi sợ hãi”.

Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.

Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.