Bí ẩn rực rỡ của sự lụi tàn
Chiều nay, Hường mời bạn nghe những dòng tự sự của Hồng Anh.
Tôi nhìn thấy những cánh hoa ban rơi trên nền gạch đỏ tươi tắn, ngăn ngắt tím. Nó khiến tôi không thể không nhặt lấy một cánh hoa, vuốt ve nhè nhẹ cái mịn mướt như nhung lụa mà tiếc nuối, thẫn thờ. Ngay cả những cánh hoa rơi trong những ngày mưa rét cũng mang vẻ đẹp riêng của nó. Đẫm nước, tím thẫm và vươn lên trong mưa. Người ta thương cho cánh hoa đẹp mà mong manh, ngắn ngủi. Một đời hoa đến phút cuối vẫn khiến lòng người ta xao động.

Bình minh không làm tôi say mê như hoàng hôn. Bí ẩn và hoang dã, dữ dội và điềm tĩnh ẩn trong quả cầu to tròn cháy đỏ vào thời khắc cuối ngày ấy. Từng vệt nắng xiên qua làm không gian nhập nhòa bỗng sáng bừng lên trước khi chìm vào đêm tối. Những vệt nắng làm tôi nhớ đến hình ảnh “nắng quái chiều hôm” mà người ta từng đem ra để ví von trong những trang văn.
Người ta thường thích mùa thu bởi sẽ có lá bay phấp phới trong gió dịu dàng, con đường sẽ phủ một tấm thảm vàng ươm dưới tán cây và bầu trời xanh thẳm. Nhưng mấy ai nghĩ tới khi mùa đông đến, cái vàng rực kì ảo ấy sẽ lụi tàn. Tấm thảm ấy là vẻ đẹp huy hoàng nhất của lá, là sự dâng hiến cuối cùng của lá dành cho cuộc đời. Từ lúc chỉ là mầm xanh nhú trên cành đến lúc rời đi, lá chắt chiu nguyên khí của đất trời, trải qua mưa nắng chốn nhân gian để cùng rễ nuôi cây lớn lên, mạnh mẽ như lúc ta thấy nó. Đúng vào lúc hoàn thành sứ mệnh cao cả, lá đã gửi lại cho cuộc đời những giây phút mãn nguyện nhất của mình. Và lúc ấy lá đẹp nhất.

Mặt trời của buổi hoàng hôn chạy theo khi tôi đạp xe qua cầu. Bờ lau cắt bầu trời thành từng mảng xám đen để lại quanh rìa của mỗi bông hoa màu của hòn than sắp tàn. Sự le lói của mặt trời trên đám lau mang dáng vẻ của thời gian đang trôi. Bừng sáng trong quá khứ và hiện tại đủ để nhớ và ngậm ngùi. Còn tương lai đổi thành một khuôn mặt mới, một dáng vẻ mới.
Một triết gia Hy Lạp cổ đại đã từng nói: “Không ai tắm hai lần trên một dòng sông”. Không ai dự đoán được trước những gì sẽ đến với mình. Tôi đã hồi hộp trước một ngày mai của bờ lau và mặt trời. Mùa đông mang vẻ xinh tươi của những ngày nắng rạng, màu tơ tằm óng ả trong các tán cây làm người ta quên đi bầu trời xám xịt vì mưa dầm gió bấc. Những ngày ấy làm cho mùa đông đẹp hơn bởi vô số lá bàng đỏ thắm buông trên sân trường. Những ngày đông ấy lung linh huyền ảo trong sương giăng phố núi, trong ánh lửa bập bùng trên các bếp ngô nướng dọc hè phố; hay màn mưa bụi lất phất dưới ánh đèn đường giữa đêm khuya. Cái rạng rỡ của đông giữa những ngày u ám như một lát cắt của cuộc đời nhiều giông bão khiến người ta cảm nhận có một nguồn an ủi, một sự khích lệ mơ hồ nào đó mà vũ trụ mang đến cho con người.
Khi đứng trước những mầm non mà mùa xuân mang tới, tôi lại nhớ đến thảm lá đỏ đã từng có của mùa đông. Người ta ngắm những mầm xanh ấy với vẻ chờ đợi. Nhưng đó là một phần trong vòng tròn đời lá. Êm đềm, bình yên với màu xanh tươi mát. Rực rỡ, thắm đỏ khi sắp tàn phai. Và cái đỏ rực ấy lưu lại ấn tượng cho mọi người nhiều hơn cả. Tôi hiểu giá trị của sự tàn lụi ấy trong ý niệm về sự sinh tồn của vạn vật. Không có những sắc đỏ của mùa lá rụng thì làm sao có màu tươi xanh của cây cối lúc vào xuân? Biết hi sinh và dâng hiến đúng lúc, đúng thời điểm thì cuộc đời này sẽ đẹp hơn rất nhiều.

Cái vẻ đẹp hoang dại, phóng khoáng của sự tàn lụi vẫn còn tiếp diễn trong những biến đổi của thời gian. Dòng sông có thể thành nương dâu, thành bãi bồi; nơi này biển lấn vào đất liền, nhưng nơi kia phù sa đang bồi đắp. Trong những phút giây biến đổi đó, ai biết ngày mai sẽ ra sao? Chỉ biết tuân theo quy luật tự nhiên, di chuyển trong dòng chảy của tự nhiên như bao sinh vật khác trên đời cứ thế mà trôi.
Thế nhưng, tôi biết bất kì ai trên cõi đời này, nếu nhận ra thời khắc tàn lụi của bản thân thì đều sống tốt hơn, có ý nghĩa hơn. Tất cả sẽ dâng hiến trọn vẹn đời mình cho nhân thế. Bởi con người ta chỉ sống có một lần trên đời, hãy sống sao cho tới khi ta ra đi, mọi người thì khóc còn ta thì có thể mỉm cười./.


Có một người mẹ, trong lúc nóng giận, không kiềm chế được đã đánh con mình. Người xưa thường nói: "Yêu cho roi cho vọt". Nhưng liệu sự thể hiện tình yêu bằng cách này có làm đau trái tim con cái, hay tự làm đau chính trái tim của những người làm cha làm mẹ?
Trong hành trình của cuộc đời mình, trải nghiệm bao ấm lạnh của thế gian, bỗng một ngày có người nhận ra rằng: Lương thiện không phải là một phẩm chất bẩm sinh, lương thiện chính là sự lựa chọn của cá nhân với cộng đồng
Tháng Tư trở về trong hơi thở dịu dàng của đất trời, khe khẽ như sợ đánh thức những giấc mơ cũ còn vương trên vòm lá. Lòng ai đó cũng có một góc nhỏ dành riêng cho tháng Tư - nơi cất giữ những hoài niệm không tên, chỉ một làn gió thoảng qua cũng đủ làm xao động.
Có người chưa bao giờ là một học sinh xuất sắc. Những năm cấp ba, thành tích học tập của cô chỉ ở mức trung bình, không có điểm nào vượt trội, trừ khả năng viết văn mặc dù ưu điểm này thi thoảng vẫn có nhiều bạn được đánh giá cao hơn cô. Với con đường học vấn của chính mình, cô vẫn hay tự nghĩ mình là kẻ thích bơi ngược dòng nước.
Tháng Tư, mùa đi ngang phố bằng những đóa loa kèn trắng tinh khôi, bằng nắng vàng rải nhẹ trên mái hiên, bằng tiếng ve lưa thưa khẽ gọi hè về. Trong một buổi chiều mỏng nắng, có người ngồi lặng im trong quán cà phê quen, mở một cuốn sách cũ. Những dòng chữ như lạ, như quen. Rồi bất chợt, cô thấy mình… cũng giống như cuốn sách ấy.
Chẳng có lăng kính nào trong suốt hơn thủy tinh thể của mắt. Chẳng có màn hình nào nhạy cảm hơn võng mạc và ký ức. Chỉ sợ ta không chịu mở to mắt để nhìn và mở rộng lòng để nhớ.
0