Bao lâu rồi cậu chưa về nhà?
Tôi ở Pháp đến nay đã được 8 năm, thời gian trôi quá nhanh. Nhớ ngày nào còn háo hức vì được sang một đất nước mới, đất nước mình hằng mong ước bấy lâu để học tập. Ngày đầu tiên đến Pháp, tôi cảm thấy như đang rơi vào một thế giới hoàn toàn mới. Từng đồng xu vàng trên quạt trần, những con phố đá cổ xưa, những tòa nhà cổ kính với các cửa sổ gỗ và hoa lá treo lơ lửng trên cửa sổ, tất cả đã làm tôi ngỡ ngàng. Tôi đến Paris, thủ đô của nước Pháp. Ngay từ khi bước ra khỏi sân bay Charles de Gaulle, không khí thoáng đãng và sang trọng của thành phố đã làm tôi ấn tượng. Từ những con phố lát đá, những quảng trường rộng lớn cho đến các tòa nhà kiến trúc độc đáo, tôi cảm nhận được sự tinh tế và duyên dáng của Paris.
Những ngày đầu tới đây, tôi dạo chơi qua những con phố nổi tiếng như Champs-Elysées, nơi có các cửa hàng cao cấp và những thương hiệu nổi tiếng trên thế giới. Tôi háo hức khi tham quan những điểm đến nổi tiếng như Tháp Eiffel, Bảo tàng Louvre và Nhà thờ Đức Bà Paris. Cảnh quan của Paris khi được chứng kiến tận mắt còn đẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.
Có một điều tôi yêu thích nhất khi ở Paris, chính là văn hóa và ẩm thực. Tôi như lạc vào một thế giới ẩm thực khác hẳn quê nhà với bánh mì baguette, phô mai và rượu vang đỏ. Có lẽ do được ủ trong thùng gỗ sồi nên rượu vang ở Pháp có một hương vị khá đặc biệt, có sự hòa quyện giữa vị ngọt hoa quả và hương gỗ, cho người thưởng thức một cảm giác của sự hài hòa, mềm mại và khó quên.
Tôi háo hức khám phá những quán cà phê nhỏ xinh và thưởng thức những tách cà phê thơm ngon. Không giống cà phê Việt Nam có hương thơm đặc trưng từ hạt cà phê và sữa, cà phê Pháp có vị đắng nhẹ, chua và hơi ngọt, có mùi thơm tinh dầu và chứa nhiều loại hương vị khác nhau như: cam, chocolate, hạt tiêu, caramel… Những ngày đầu tiên tại Pháp, tôi thật sự háo hức và nhận thấy rằng đây là một đất nước tuyệt vời với sự phong phú văn hóa, lịch sử và nghệ thuật. Tôi đã khám phá được những vẻ đẹp khác biệt trong từng góc phố, từng tòa nhà và từng món ăn.
Nhưng sau khi cảm giác háo hức ban đầu qua đi, sự thật cuộc sống không đơn giản như tôi nghĩ. Cố gắng thích nghi với nền văn hóa và ngôn ngữ mới là một trong những thách thức lớn nhất đối với tôi khi mới đặt chân sang đây. Tôi đã phải học cách thích nghi với quy tắc, phong cách sống và thông tin mới trong xã hội mới. Tôi đã gặp khó khăn trong việc hiểu và được hiểu bởi người dân địa phương. Phải một mình đối mặt với các khó khăn trong việc xây dựng một sự nghiệp và cuộc sống mới ở nơi thiếu vắng người thân, khiến cho nỗi nhớ nhà trong tôi mỗi ngày một lớn.
Sau những giờ học, tôi thường lang thang qua những con phố vắng lặng, yên tĩnh và nhớ về phố cổ Hà Nội. Nơi mà những buổi sáng cuối tuần, tôi thường nhâm nhi tách cà phê trứng ấm nóng ở Giảng, hoặc những buổi chiều ngồi trong một quán nhỏ, bên một ly đen đá không đường, lặng ngắm phố phường Hà Nội bình yên.
8 năm xa gia đình, xa quê hương, xa những người thân yêu, tôi chỉ về thăm nhà được vài lần, rồi lại vội vàng trở lại Pháp vì công việc không cho phép tôi nghỉ lâu. Đã lâu tôi chưa được về nhà. Cảm giác cô đơn và nhớ nhà thường ập đến mỗi khi đêm về. Ở Pari giờ này đã chớm đông, tiết trời se lạnh làm tôi nhớ Hà Nội da diết. Ban ngày, tôi làm việc rất chăm chỉ. Sau những giờ học trên trường, tôi đã ra ngoài đi làm thêm. Tôi làm thêm ở một tiệm phở của chị chủ người Việt Nam, những lúc đi làm tôi rất vui vì ở đây được nói tiếng Việt, được ăn cơm như ở nhà, điều đó giúp tôi vơi đi phần nào nỗi nhớ bố mẹ, nhớ bạn bè, nhớ quê hương. Chị chủ rất dễ thương, luôn quan tâm tôi như người em trong nhà, khiến cho cảm giác cô đơn nơi xứ người cũng vơi đi phần nào.
8 năm xa quê hương, giờ tôi đã là một bác sĩ. Dù còn vô vàn khó khăn phía trước, tôi vẫn luôn cố gắng mỗi ngày, tích cực và hy vọng về tương lai. Tôi luôn trân trọng những cơ hội mới, những kinh nghiệm học hỏi và những người bạn mới tại Pháp. Tôi đang đợi một ngày, tôi có thể trở về quê hương với một niềm tự hào, mong muốn góp một phần nhỏ bé vào sự phát triển của đất nước mình, như tôi đang làm trên đất nước Pháp xinh đẹp, nơi tôi lưu lại đến ngày hôm nay./.


Cuộc sống cần có sự kết nối. Con người sống lại càng cần sự kết nối hơn bao giờ hết. Nhưng nhịp sống hiện đại, đặc biệt là sự xuất hiện của thế giới công nghệ, đôi khi lại khiến người ta quên đi sự kết nối, gắn kết với những người xung quanh, lãnh cảm với những gì tồn tại quanh mình. Bởi vậy, mỗi người nên chăng ngắt kết nối với những điều không thực sự cần thiết để kết nối với những điều thực sự thiết thực quanh mình?
Tới bây giờ, có người vẫn chưa thể lý giải nổi tại sao hai thứ không có “họ hàng” gì liên quan lại luôn đi kèm với nhau: Thuốc lào – Chè Thái. Dọc theo đường quốc lộ 1A ở xứ Thanh, rất dễ bắt gặp các quán có biển tên chỉ viết đúng bốn chữ này ở ven đường. Thuốc lào thì không viết rõ địa danh ở đâu, chứ chè thì nhất định phải là chè Thái bởi ý niệm: chè ở Thái Nguyên thì mới ngon nhất.
Les Brown, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn nước Mỹ vì những thông điệp đầy sức sống, kêu gọi con người vượt qua mọi khó khăn để vươn lên và khẳng định chính mình, đã từng nói: “Quá nhiều người trong chúng ta không sống với giấc mơ của mình vì chúng ta sống với nỗi sợ hãi”.
Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.
Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.
Mùa nắng ở Hà Nội, có người thường giữ thói quen cùng người bạn thân dạo quanh những góc phố thân thuộc, ngắm nhìn phố phường Hà Nội óng ánh dưới nắng vàng.
0