Anh hai vừa là bạn, vừa là thầy của tôi
Lúc tôi còn bé, mẹ đi làm, gửi hai anh em nhờ hàng xóm trông giùm. Trưa nắng, đợi anh hai say giấc, tôi lẻn dậy, lang thang từ đầu làng đến cuối ngõ. Có hôm mẹ về sớm, không thấy tôi đâu. Anh hai giật mình tỉnh ngủ, khóc mếu, ba chân bốn cẳng chạy đi tìm. Tôi mũi chảy tèm lem, trên người mặc mỗi chiếc quần cộc, đầu trần giang nắng, vác cây gậy, một đầu treo con búp bê cũ, một đầu lủng lẳng mấy thứ nhặt được trên đường “hành hiệp” của mình. Thấy tôi, anh vừa mừng vừa tức, kéo tôi về trình diện. Nhìn bộ dạng của tôi, mẹ chỉ biết ôm trán lắc đầu.
Xóm tôi ở lác đác dăm mái nhà lá. Có lần mẹ phát cơn mệt, khó thở vào đêm khuya. Nhà không có người lớn, mẹ thều thào bảo hai anh em tôi ra đầu xóm gọi người đến giúp. Đêm vắng lặng đến rợn người. Lúc đó chưa có đèn đường, cây cối hai bên đen sẫm, lung lay theo cơn gió. Tôi nhìn đâu cũng tưởng tượng ra những hình thù kỳ dị, núp mình trong bóng đêm ken đặc.

Anh tôi xách ngọn đèn dầu leo lét đi trước. Tôi theo sau vừa đi vừa dáo dác sợ mấy con ma nhào ra ăn thịt. Anh hai sợ ma không kém, nhưng luôn quay sang động viên: "Có anh hai, em đừng sợ". Kết quả không nhìn đường, đụng trúng cây táo lâu năm chỗ cua quẹo. Hai anh em kêu ầm lên, ma ma, rồi ù té chạy. May mà kịp hoàn hồn đến được đầu xóm nhờ người vào nhà giúp mẹ.
Lớn lên một chút, hai anh em rủ nhau đi chơi. Bị mấy đứa lớn hơn ăn hiếp, đòi đánh tôi. Chắc tại tôi “ít” đanh đá quá mà. Anh hai người gầy gò không thể đánh lại, vội kéo tôi. “Lên xe, anh hai chở về”. Lúc nhỏ tôi béo ú, nặng gần bằng anh. Anh hai còng lưng chở tôi chạy, sợ bị bọn kia đuổi kịp.
Lúc tôi bị ốm, mẹ vắng nhà, anh hai thường xuyên sờ đầu, nhắc uống thuốc. Tôi lười dậy, anh bưng thuốc và nước đến tận nơi, chờ tôi uống xong mang đi cất.

Anh hai giỏi toán. Tôi thích văn. Noi gương anh hai, tôi vẫn miệt mài với những con số. Lên đại học, tôi chọn học Bách Khoa, có lẽ vì anh đã là sinh viên năm thứ hai ở đó.
Anh hai ở ký túc xá, tôi ở nhà bà con, quãng đường cách nhau khá xa. Trong thời gian học chung trường, khi nào rảnh là anh đi tìm tôi hỏi thăm tình hình học hành, chỉ cho tôi những bài toán đại cương hóc búa. Ngày 8/3, ngày sinh nhật, anh hai luôn chu đáo tặng quà cho tôi. Dù chỉ là món quà nhỏ anh tôi bớt tiền ăn để dành, tôi vẫn trân trọng cất giữ.

Ngày đầu tiên tôi đi làm, anh hai dặn dò đủ thứ, từ chuyện công việc đến cách cư xử với cấp trên, đồng nghiệp. Mỗi chuyến đi công tác xa, anh hai gọi điện hỏi thăm, nhắc nhở đủ điều. Sau này có gia đình riêng, anh hai vẫn quan tâm đến tôi.
Đến lúc tôi có gia đình nhỏ của mình, anh hai chuyển sự quan tâm cho con gái tôi. Tôi đau người không ẵm bồng bé được, anh hai làm ngựa cõng cháu từ đầu đường đến cuối ngõ. Mua gì cho con mình, anh đều mua thêm phần cho con tôi.
Ba mẹ đau yếu lần lượt qua đời. Nỗi đau khiến tôi chênh vênh, hụt hẫng. May mà còn anh hai khiến tôi bớt đau buồn, khi nghĩ mình vẫn còn ruột thịt trên đời.
Trong suy nghĩ của tôi, anh hai vừa là anh, vừa là bạn, vừa là thầy. Tôi thấy mình thật may mắn khi được là em gái của anh!


Cuộc sống cần có sự kết nối. Con người sống lại càng cần sự kết nối hơn bao giờ hết. Nhưng nhịp sống hiện đại, đặc biệt là sự xuất hiện của thế giới công nghệ, đôi khi lại khiến người ta quên đi sự kết nối, gắn kết với những người xung quanh, lãnh cảm với những gì tồn tại quanh mình. Bởi vậy, mỗi người nên chăng ngắt kết nối với những điều không thực sự cần thiết để kết nối với những điều thực sự thiết thực quanh mình?
Tới bây giờ, có người vẫn chưa thể lý giải nổi tại sao hai thứ không có “họ hàng” gì liên quan lại luôn đi kèm với nhau: Thuốc lào – Chè Thái. Dọc theo đường quốc lộ 1A ở xứ Thanh, rất dễ bắt gặp các quán có biển tên chỉ viết đúng bốn chữ này ở ven đường. Thuốc lào thì không viết rõ địa danh ở đâu, chứ chè thì nhất định phải là chè Thái bởi ý niệm: chè ở Thái Nguyên thì mới ngon nhất.
Les Brown, một nhà diễn thuyết nổi tiếng trên toàn nước Mỹ vì những thông điệp đầy sức sống, kêu gọi con người vượt qua mọi khó khăn để vươn lên và khẳng định chính mình, đã từng nói: “Quá nhiều người trong chúng ta không sống với giấc mơ của mình vì chúng ta sống với nỗi sợ hãi”.
Trước đây khi nghe ai đó nói rằng: "muốn yêu thương người khác, trước hết bạn phải biết yêu thương chính mình", có người thường bỏ ngoài tai và luôn tìm cách biện hộ cho việc không chăm sóc bản thân vì chẳng có thời gian. Khi sức khỏe lên tiếng báo động, cô mới giật mình lo sợ và nhận ra mình đã bỏ quên bản thân từ rất lâu rồi.
Tôi vốn không phải là người thích chạy theo xu hướng, kể cả việc thưởng thức phim. Chắc đó là lý do khi mọi người hào hứng tìm kiếm bộ phim "Khi cuộc đời cho bạn quả quýt" trên khắp các nền tảng mạng xã hội, tôi vẫn bình thản với hiện tượng đặc biệt này. Dẫu thế, trong một ngày phố phường oi ả, cảm thấy đôi phần kiệt quệ vì đời sống, tôi đã ngồi nghiêm chỉnh xem trọn vẹn bộ phim. Có một người cũng giống như tôi.
Mùa nắng ở Hà Nội, có người thường giữ thói quen cùng người bạn thân dạo quanh những góc phố thân thuộc, ngắm nhìn phố phường Hà Nội óng ánh dưới nắng vàng.
0