Ánh đêm
Thỉnh thoảng, lại một lần tôi thức giấc giữa đêm. Có hôm chỉ vì buổi chiều vui với bạn bè mà quá chén vùi trong men rượu, đến khi men nhạt cổ họng khô khát, liền tỉnh hẳn. Có hôm trong mơ thấy người thân, bạn bè qua đời buồn mà khóc. Nước mắt đẫm cả gối, giật mình tỉnh dậy mới biết đấy là mơ. Cũng có hôm không hiểu do đâu giấc ngủ chỉ dừng đến đấy, quờ tay vặn radio, chỉ nghe lào xào tiếng sóng trời, ngoài đường vẫn im ắng, nhìn đồng hồ mới hai, ba giờ sáng.
Đã tỉnh giữa đêm là tôi không thể ngủ lại được nên lại thức nghĩ ngợi. Mà cũng không cần nghĩ, những chuyện ban ngày, những chuyện tận đẩu tận đâu lũ lượt dồn về. Nhiều chuyện tưởng đã quên, giờ sao rõ mồn một. Nhiều chuyện cố quên, cố khoả lấp giờ cứ hiện ra. Nhất là những đêm thừa gió, cành lá lật quật xáo xác trên mái, thêm một chút se lạnh khiến lòng thấy man mác, chuyện cũ mở ào cửa ùa về. Bao nhiêu hình ảnh, bao nhiêu sự kiện trong suốt quãng đời qua mà sao trong đêm chỉ hiện lên những hình ảnh, những câu chuyện liên quan đến bạn bè, người thân.
Câu chuyện thường không hiện lên toàn vẹn, chỉ một đoạn một khúc, mà toàn những khúc ấn tượng dễ cứa vào lòng nhất. Có chuyện khiến vui , nhưng có chuyện khiến lòng buồn, tôi muốn xoá lấp đi mà không tài nào xoá được. Hình như bóng đêm có một thứ quang lực siêu phàm nào đó, soi rọi hết thảy mọi suy nghĩ, kể cả trong những góc ẩn khuất, bày hết ra đúng sai rõ mồn một.
Đêm là ánh sáng của suy tư, của tiềm thức. Những khi ấy, tôi chỉ biết vội úp mặt vào gối, hét lên một tiếng không thành tiếng để tự trốn mình, tự quay lưng với hình ảnh mà mình mới gợi về. Mặc cảm có lỗi qua từng đêm thức giấc giữa chừng cứ sâu đậm, rõ nét thêm. Cả những câu chuyện vừa diễn ra trong ngày, vào đêm bừng thức lại tái hiện, sàng lọc qua ánh đêm để nhận ra mình với những cố chấp, hiếu thắng, tha hoá, so bì, nhỏ nhen, vặt vãnh. Đối diện với ánh đêm nhiều khi hoang mang đến ngợp thở vì luôn thấy mình sai. Nhưng mà, sau những lần bừng thức giữa đêm, nhắm mắt chờ quá khứ hiện về, lại thấy mình vẫn còn là mình, giữa bạn bè và người thân./.


Có người lập nghiệp xa quê cả nghìn cây số. Những khi nhớ mẹ, có muốn về thăm cũng không thể dễ dàng chạy ù về ngay được. Chỉ dịp nghỉ hè hay lễ Tết, đôi khi là trong một chuyến công tác, người con ấy mới có thể tranh thủ về với mẹ. Những ngày hiếm hoi đó, đêm đến, chỉ cần được nằm bên mẹ thôi, lòng con đã dạt dào niềm hạnh phúc!
Với mỗi dự định, mỗi mục tiêu đặt ra, có người gặp trở ngại thì sẽ bị lung lay, chùn bước; có người vẫn kiên trì đi tiếp, từng chút một. Cứ làm từ từ, rồi cũng xong.
Có một câu nói cũ, chắc nhiều người từng nghe qua: "May mắn là khi cơ hội gặp gỡ sự chuẩn bị". Nhưng có lẽ, may mắn không chỉ đơn giản là cuộc hẹn tình cờ giữa cơ hội và sự chuẩn bị, mà còn là kết tinh của niềm tin và nỗ lực. Một người may mắn không phải là người chỉ ngồi yên chờ đợi vận may gõ cửa, mà là người dám tin vào những điều tốt đẹp và nỗ lực không ngừng để khiến điều đó xảy ra.
Có người kể với tôi, ngoại của cô là một người rất hiền, lành và thương người. Tình thương ấy không chỉ dành cho con cháu trong nhà mà ngoại còn ân cần thương cả những người xa lạ nữa. Ngoại thường bảo: Chẳng ai thiếu ai mà không sống được cả. Chỉ là mình thương người ta nhiều một chút thì thêm một lý do để sống thôi.
Nhắc tới sa mạc, có lẽ ai cũng hình dung ra một vùng đất đầy khắc nghiệt, trơ trọi với những cơn bão cát, cái nắng bỏng rát và chẳng còn gì khác. Nhưng không, cuộc sống trên sa mạc phong phú hơn nhiều. Có người kể với tôi rằng, sa mạc rồi cũng nở hoa.
Bạn biết không, có lúc mỏi mệt, bất chợt, tôi lại nhớ tới câu nói mà một người đã từng nói với tôi rằng: Khi đời người là một cuộc thi marathon, hãy kiên trì đến phút cuối cùng của đường đua.
0